Thursday, September 12, 2013

Cần đồng ý tưởng bộ và linh hoạt.

Các em biết đâu rằng, chính những bố tình thật rất muốn các em theo nghề, song vẫn băn khoăn bởi những nhọc nhằn họ đã và đang nếm trải

Cần đồng bộ và linh hoạt

Nhờ có Chương trình 135 và một số chương trình hỗ trợ của Chính phủ, công trình trường tiểu học, trường phổ thông dân tộc bán trú (PTDTBT)- trung học cơ sở, khu ký túc xá cho HS ở bản xa tuần tự được xây dựng khang trang.

Tuy nhiên, ở nhiều địa phương khác như các huyện vùng cao Tây Bắc, miền núi các tỉnh miền trung và vùng sâu, vùng xa miền sông nước Cửu Long, HS nghèo vẫn đang phải chờ khai triển chính sách.

Mới đây, chiến dịch nhắn nhe ủng hộ Chương trình "Nhà bán trú cho em" trên đầu số 1406 kéo dài 14 tháng, nhưng chỉ hơn nửa tháng đã quyên được hơn 150 triệu đồng.

Chỉ bởi quá khó khăn nên những bố mẹ người Mông, người Thái, người Dao. Và, ở những địa phương cái đói cái nghèo còn đeo bám sẽ là rào cản bước chân các em tới trường. Đơn cử gần 20. Hỗ trợ kịp thời   Là xã vùng cao huyện biên thuỳ Kỳ Sơn (Nghệ An), Mường Lống có tới 74% hộ nghèo, chưa có đường lưới điện quốc gia, thiếu nước, nhưng nhờ quốc gia tương trợ mà giáo dục đã có nhiều khởi sắc.

Các chương trình hỗ trợ đến từng HS và ba được triển khai kịp thời, giúp thầy và trò phần nào yên tâm dạy và học. Câu chuyện các phụ huynh người Thái ở Văn Chấn (Yên Bái) trả lời các thầy, cô giáo khi đến vận động cho con em họ đến lớp, rằng "chỉ cho thầy mượn ít hôm rồi còn về đi nương" cũng không phải là cá biệt.

Có thế, việc học mới trở nên động lực to lớn, giúp HS vượt qua mọi khó khăn để tới trường vì một mai sau tươi sáng. Điều đó cho thấy, đồng bào chưa tinh thần được tầm quan trọng của việc học đối với mai sau con cái họ.

Các em vượt khó đến trường, phấn đấu học giỏi thi đỗ cao đẳng, đại học, "xuống núi" mài miệt đèn sách ba, bốn năm trời để rồi. Từ đó, các em đến lớp đông dần, sĩ số ổn định hơn.

Hỏi rất nhiều HS về nghề nghiệp tương lai, các em thường trả lời "không biết" hoặc chỉ một câu "học để làm phụ thân, cô giáo".

000 HS huyện miền núi Thường Xuân (Thanh Hóa), thuộc diện được thụ hưởng chính sách Chương trình 30a của Chính phủ nhưng gần hết niên học 2012-2013 vẫn phải "dài cổ" chờ tiền trợ cấp.

Chờ việc. KHÚC HỒNG THIỆN. Song vấn đề sâu xa hơn phải chăng bởi các chính sách tương trợ vật chất, công tác hướng nghiệp và việc làm chưa thật sự đồng bộ và linh hoạt? Có thể lấy cứ liệu từ các trí thức trẻ ở Mường Lống.

Tín hiệu đáng mừng nói trên là minh chứng hiệu quả các chương trình hỗ trợ từ Chính phủ và các tổ chức xã hội dành cho vùng khó khăn. Các thầy, cô giáo "cắm bản" cũng chẳng thể trả lời nếu chỉ dựa vào tâm huyết. Năm học 2012- 2013 trên toàn quốc đã có 300 trường PTDTNT; riêng hệ thống trường PTDTBT đã có 25 tỉnh thành lập trường với 569 trường (tăng 100 trường so với năm học 2011-2012).

Lại trở về với nương rẫy. Cùng với Mường Lống, tỷ lệ HS đến trường ở nhiều địa phương khác trên cả nước cũng ngày càng tăng cao. Gần chục năm về trước, chưa có trường bán trú, lớp học chỉ là tranh tre nứa lá xộc xệch, chật chội, gió lùa tứ phía. Tuy nhiên, chính sách cần phải được thực thi kịp thời, đúng đối tượng, đủ số lượng mới mong mang lại hiệu quả và ý nghĩa cho các HS vùng khó khăn đang từng ngày khát khao đến lớp.

Theo đó, mỗi HS tiểu học và trung học cơ sở các trường PTDTBT được nhận tương trợ 15 kg gạo/tháng; HS THPT ở vùng có điều kiện KT-XH đặc biệt khó khăn, đủ điều kiện hưởng chính sách được hỗ trợ tổn phí ăn ở bằng 40% mức lương tối thiểu chung/HS/tháng (tối đa chín tháng/niên học). Sau khi báo chí phản ánh, các ngành, các cấp tìm hiểu, hóa ra tiền.

HS còn phải đi về hàng chục cây số từ nhà tới trường nên buổi đi học, buổi lên nương. Vẫn nằm ở kho bạc, chậm trễ do các cán bộ thực thi chính sách chưa kịp hoàn thành thủ tục.

Những số liệu cho thấy sự quan tâm của toàn từng lớp đối với sự học nơi vùng sâu, vùng xa. Đâu là động lực thật sự?  Phải học cái chữ để có cơm ăn, hay có cơm ăn mới học được cái chữ? Cuộc sống vất vả, gánh nặng cơm áo đè nặng khiến những phụ huynh đồng bào dân tộc thiểu số không thể trả lời được câu hỏi ấy. Trên cả những hỗ trợ về vật chất, ngành giáo dục cần phải coi trọng hướng nghiệp, để HS thấy rõ tác động của việc học tới ngày mai, đó mới là động lực thật sự lôi cuốn các em đến trường.

Vấn đề là do công tác tuyên truyền hay do việc học chưa thật sự giúp bà con thoát ngay khỏi đói nghèo, chưa trở thành động lực lớn cho HS? Câu đáp cố nhiên là do cả hai.

Đầu niên học mới này, thêm một tin vui từ những chính sách sẽ được ứng dụng từ ngày 1-9-2013. Ông Lầu Xông Giở, Trưởng bản Sà Lày than phiền, "cả bản có ba sinh viên đang theo học dưới đô thị, bảy em đã tốt nghiệp vẫn chưa xin được việc như Vừ Y Xải học cao đẳng ngành văn hóa, ra trường đã hai năm nay vẫn ở nhà làm nương. Thiết tưởng, cùng với những chính sách nhân văn, thiết thực tương trợ đời sống; ngành giáo dục cần sớm có các chính sách đồng bộ và linh hoạt trong công tác hướng nghiệp; song song cần có chế độ đãi ngộ hợp lý, tạo cơ hội hơn nữa về việc làm cho con em đồng bào dân tộc thiểu số.

Nhà Cử Bá Công nghèo nhất bản, phải vay hơn 30 triệu đồng trang trải học hành, tốt nghiệp Đại học Lâm nghiệp Hà Nội chưa xin được việc, Công xin bố vào nam làm thuê nhân, nói là để trả nợ quốc gia". Mới nói "cho thầy mượn Học sinh một vài hôm thôi", nhưng đến kỳ họ vẫn không quên đến trường "đòi" chế độ. Có lẽ tình trạng này không chỉ ở Thường Xuân. Hồ hết trẻ em được đến trường đúng độ tuổi. Như thế, đợi đến ngày truy lĩnh chế độ, các phụ huynh được cầm trên tay một khoản tiền lớn sẽ san sẻ để tiêu khi gia đạo còn nhiều thiếu thốn, chứ không chỉ dành để trang trải việc học cho con.

Học sinh Trường PT DTBT - THCS Mường Lống tự nấu bếp.

No comments:

Post a Comment