Họ phải tận dụng tối đa không gian đó
Clip về cuộc sống sinh viên năm 1994 (trích từ chương trình VKT nổi tiếng thời đó của Đài truyền hình Việt Nam) đang khiến cộng đồng mạng. Nhưng cũng chỉ cải thiện được phần nào bởi kinh phí eo hẹp
Một vài dòng thơ còn được ghi vội trên tường. Dù vậy, thức ăn đốn cũng chỉ là rau dưa, đậu phụ, hoạ may mới có thêm chút thịt.
Sơ mi - quần phăng cũng được nhiều người chọn lựa Sinh viên nữ điệu đà với chiếc bờm tóc Chuyện ở Ký túc xá thời đó Sinh viên năm 1994 đốn ở ký túc xá
Một nhóm sinh viên chơi đá cầu ở sân ký túc. Chuyện học Cái đích rốt cuộc của sinh viên vẫn là học tập. Cây đàn ghi ta dường như là vật bất ly thân với sinh viên thời đó
Nhiều khi, đi từ căng tin về tới ký túc xá là họ đã đói. Không có internet, không có điện thoại, họ bày tỏ tình cảm qua những lá thư tình.
Số tiền ít oi ấy nhiều khi không đủ để họ trang trải phí sinh hoạt
Cuộc sống của sinh viên thời ấy được khắc họa dưới nhiều giác độ, kham khổ nhưng cũng trẻ trung, lạc quan, đầy màu sắc. Hiếm, sinh viên phải nợ tiền ăn. 00 đồng
Máy móc, thiết bị cốt yếu là mua cũ lại chứ rất ít khi được trang bị đồ mới toe. Họ cũng có niềm ham với âm nhạc, đặc biệt là nhạc trẻ. Sinh viên xếp hàng chờ lấy cơm ở căng tin ký túc xá
Các sinh viên nữ còn dùng thêm “phụ kiện”. Một chiếc gương soi treo trong phòng để các thành viên cùng dùng. Các sinh viên gia đình khá giả thường chọn quán bình dân, đầy đủ hơn, nhiều cơm và đồ ăn hơn với giá 2
(Ảnh trong bài được cắt từ clip "Sinh viên và cuộc sống" của chương trình VKT). Phòng của các sinh viên nữ thì gọn hơn, điệu đà hơn với gương, lược và những đồ trang hoàng xinh xắn.
Phòng sinh viên nữ gọn ghẽ hơn
Suất ăn tại khu nội trú của trường Đại học Bách Khoa Hà Nội bao gồm: cơm chưa đầy 1 bát, 1 bát canh rau ngót "toàn quốc", 8 miếng thịt cốt tử là mỡ. Các cô ở căng tin cũng như chủ các quán cơm bình dân rất sẵn lòng cho sinh viên nợ, bởi họ thương “những đứa trẻ” vất vả, đói kém.
000-2
Những dòng thơ tình được viết bằng cả tiếng Việt lẫn tiếng nước ngoài. Như vậy, họ liền tù tù bị đói. Bữa ăn thiếu cả về lượng và chất này có vẻ không đủ cho những cậu tú, cô tú đang tuổi ăn tuổi lớn và còn phải khó nhọc với chuyện học hành
500 đồng. Nhàng nhàng sinh viên thời đó được ba má chu cấp 100-150 ngàn đồng/tháng. Họ diện thêm chiếc bờm tóc xinh xinh, đôi giày cao gót tôn dáng
Sơ mi, quần phăng cũng là y phục ưa thích của các thiếu nữ thời đó. Và ở thư viện Điều kiện học tập còn rất nhiều thiếu thốn. Đèn khí thiếu thốn nên phòng ở thường u tối
Đôi dòng thơ ghi trên tường ký túc. Sinh viên siêng năng học tập trên giảng đường. Anh Bùi Văn Linh – Hội trưởng Hội sinh viên trường Đại học Bách Khoa thời đó san sớt rằng, năm thứ nhất Đại học, anh đã từng đắp chăn ngủ cho qua cơn đói
Thiết bị học tập cũ kỹ Chiếc máy vi tính hiếm hoi Thời đó, họ mong ước học tập thành tài rồi mang kiến thức về xây dựng quê hương chứ không phải cố trụ lại Hà Nội như nhiều bạn trẻ hiện nay.
Những lá thư tình được xếp gọn gàng trên giá sách. Suất ăn ở các quán cơm bụi này cũng chỉ có rau dưa, đậu phụ
Nhiều thiết bị lạc hậu, cũ kỹ, chưa đi kịp với thời đại, không hề đa dạng cũng như chơi đủ cho sinh viên dùng. Khi rỗi rãi, họ lại nghêu ngao hát cùng nhau. Những lá thư rất tình cảm và được để vào trong phong bì thư cẩn thận, lịch sự để gửi tới tay “người thương”
Bữa cơm “nghìn rưởi” còm không đủ no. Chuyện mặc Quần jeans và áo phông có vẻ là thời trang tối ưu dành cho sinh viên ở mọi thời đại.
12 người sống trong căn phòng 24m2, mỗi người chỉ có không gian sinh hoạt chật hẹp, vẻn vẹn với khuôn khổ chiếc giường tầng rất nhỏ
Cuốn sổ nợ của quán ăn dành cho sinh viên Tuy nhiên, dù khó khăn, sinh viên thời đó vẫn vui vẻ với những bữa cơm đạm bạc bởi họ ý thức được rằng, để nuôi con đi học đại học, bác mẹ ở quê đã phải khôn xiết khó nhọc, chắt chiu từng đồng
Theo san sẻ của Chu Thị Hoa Mai, sinh viên Đại học Tổng hợp, nhàng nhàng một tháng, mỗi sinh viên tiêu hết 200 ngàn đồng. Chơi cờ là thú vui khi rảnh rỗi của nhiều nam sinh viên. Sinh viên cũng rất tự giác xuống cộng sổ, trả nợ chứ không để bị đòi ráo riết
Có những dòng thư được viết bằng tiếng Anh. Một sinh viên tâm sự: “Ở những miền quê nghèo điều kiện chưa được như ở Hà Nội, những nơi như vậy mới cần tới sự đóng góp của bọn em.
000 đồng
Họ thích đá banh, đá cầu ở sân trường, hoặc tụ hợp lại trong phòng cùng nhau chơi “phỏm”, chơi cờ. Không gian sinh hoạt chật chội, nhỏ hẹp. Một đôi sinh viên khá giả ăn cơm tại các quán bình dân với giá 2
Phỏng vấn giảng viên tại các trường đại học, họ ngợi khen sinh viên rất siêng năng, chịu thương chịu khó, năng động.
Bữa cơm không được đa dạng bởi hà bao sinh viên cũng “lép” như dạ dày của họ. Áo phông - quần jeans là trang phục được sinh viên thời đó ưa chuộng
Chuyện ăn Một bữa cơm sinh viên thời đó có giá vào khoảng 1. Karaoke là một thú vui mới nổi thời đó và rất được sinh viên ưa thích.
Ham thích. ” Chuyện vui chơi giải trí Không có nhiều tụ điểm vui chơi giải trí như bây giờ, sinh viên thời đó có những thú vui riêng, thường là không mấy tốn kém. Sinh viên năm 1994 cũng thường lựa chọn “cặp đôi hoàn hảo” này bởi sự trẻ trung, khỏe khoắn và tính cơ động. 000-25. Áo xống, chiếu chăn để khắp nơi, cái lành, cái rách.
No comments:
Post a Comment