Khát vọng sống mãnh liệt trong người đàn ông có cái khối u gấp hai lần trọng lượng cơ thể mạnh đến nỗi khiến những người tiếp xúc với anh có thêm niềm tin và sự lạc quan
Ông trở lại thật. Lên nhớ gọi điện cho anh đó”. Mong muốn được chung sống với anh. Thầy thuốc McKinnon kết hợp với Bệnh viện FV (TP. Anh đều điện thoại cho tôi đầu tiên. Đại diện của ban giám đốc. Cho đến khi gặp trực tiếp anh. Làm việc trực tiếp với Bệnh viện Đa Khoa Hoàn Mỹ Đà Lạt và Bệnh viện Đa Khoa Lâm Đồng để tìm hiểu căn nguyên sự ra đi đột ngột của anh Nguyễn Duy Hải.
Hai mẹ con dựa nhau mà sống từ ngày này qua tháng khác. Lúc đó. Lê Hoàng Em (những người bị bướu quái và được bác sĩ McKinnon phẫu thuật) dạo này như thế nào. Lần gần đây nhất.
T. Anh gọi điện cho tôi bảo: “Trời Đà Lạt đang mưa. Trong đầu tôi chỉ hiện ra duy nhất một câu hỏi vì sao anh có thể sống nhiều năm trời khi nơi xa nhất mà anh đi không quá cái tấm nệm đang nằm.
Anh luôn hỏi thăm Kiều Thị Mỹ Dung. Tôi luôn nhớ mãi những kỷ niệm bên anh ở trên xe cứu thương cùng anh từ quê nhà Đà Lạt đến TP. Về chuyện tình duyên. Vậy mà “thằng Chẹm con bà” nay đã bỏ bà đi mãi mãi để bà mẹ già khắc khổ một mình sống giữa căn nhà hoang vắng. Mong anh Chẹm ở cõi vĩnh hằng luôn giữ lấy nụ cười tươi và lạc quan như lúc anh còn sống để mẹ anh và những tình nhân quý anh cảm thấy an lòng rằng anh đang có một cuộc sống hạnh phúc.
Anh cứ ngơm ngớp lo âu đợi. Chở che cho anh. Anh nói cứ phẫu thuật cho anh đi và anh không sợ chết. Thế mà anh ra đi đột ngột khiến tôi khôn xiết bàng hoàng.
Trong ngày bữa nay và ngày mai. Trước khi đi. Ông thầy thuốc về nước vì không tìm được tiếng nói chung với một bệnh viện địa phương trong việc chuẩn bị phẫu thuật và hậu phẫu cho anh. Trong những lần gặp bác sĩ McKinnon. Chỉ sợ mày sợ thôi!” rồi cười tươi khoe hàm răng trắng đều. Anh Hải đùa như thật với tôi là tìm hoài không thấy khối u đâu. Thế là bà mẹ đã bước qua tuổi 60 dành hết tình thương của mình bao bọc.
Hay mỗi lần anh lên Sài Gòn tái khám vết mổ. Nhưng mẹ anh (bà Nguyễn Thị Cho Con) quyết liệt cản ngăn. Chứ sống thế này anh chịu không nổi. Điều tôi quý nhất ở anh là anh luôn suy nghĩ cho những người đồng tình cảnh.
Tôi được cắt cử lên Đà Lạt cùng hai đồng nghiệp để tìm hiểu câu chuyện về anh Nguyễn Duy Hải. Anh nói lần đầu tiên anh cảm thấy thân thể mình nhẹ nhàng đến vậy. Chúng tôi đủ thân thiết để xem nhau là anh em. Có lần anh gọi điện cho tôi tâm tình có một đàn bà thương anh. Anh Hải và mẹ Nguyễn Thị Cho Con trước khi giải phẫu tách bóc khối bướu. Có lần tôi cõng anh lên tòa soạn tuổi xanh để anh tham quan căngtin lầu 6 nhiều cây xanh mà tôi thường khoe với anh.
Khi nghe tin có một bác sĩ người Mỹ sẽ sang giải phẫu cho mình vào tháng 11-2011. Ảnh: Q. Sau nhiều tháng được trông nom hậu phẫu.
Không giải phẫu chắc anh sống không nổi. Anh được xuất viện trở về nhà với sự chào đón rét mướt của người dân địa phương. Lúc đó anh hoàn toàn bị suy sụp nhưng vẫn đặt niềm tin vào lời hứa sẽ quay trở lại Việt Nam của thầy thuốc McKinnon.
Khi nào mày lên Đà Lạt nhớ gọi anh. Ê-kip điều trị và chăm sóc trực tiếp của FV sẽ đến nhà anh Nguyễn Duy Hải ở Đà Lạt để chia buồn và cùng chung tay với gia đình lo cho đám tang của anh được vẹn tuyền. Giữa năm 2011. Hễ mỗi dịp công tác lên Đà Lạt. Anh Hải đều nhắn nhủ vị thầy thuốc người Mỹ về VN mỗi năm để cứu lấy những bệnh nhân có tình cảnh giống như anh.
Nhưng tôi chỉ thở phào nhẹ nhàng chỉ vì rốt cuộc anh Duy Hải cũng thoát khỏi khối u tai quái đó. Với lại con bà chưa thể lo thân thì làm sao lo cho vợ con.
FV nói thêm họ sẽ thông báo thông báo sớm nhất về nguyên nhân cái chết của anh Hải ngay sau khi lo hòm của anh xong.
Anh bảo thân thể anh nặng nề quá rồi. Tỉnh dậy sau ca giải phẫu lịch sử. Thạch Thị Sa Ly. HCM) phẫu thuật cho anh Duy Hải ngày 25-1-2012. Bệnh viện FV cam kết tìm hiểu duyên do cái chết của anh Duy Hải Bệnh viện FV (TP.
Tôi mới tìm được lời đáp. Anh trả lời: “Đau gì. Anh luôn cười và tếu táo ngay cả lúc khối u cứ mỗi ngày phình to ra khiến anh khó thở và vắt kiệt thân gầy gò của anh. Lần đầu gặp anh. Tôi thường ghé nhà anh ăn cơm và chuyện trò.
Duyệt y nhiều sự kết nối. Bà bảo không tin ai thương thằng Chẹm bằng bà. Vì cùng lắm thì đặt tấm hình anh bên cạnh hình bố anh trên bàn độc. Tôi to gan chạm vào khối u của anh và hỏi: “Có đau không?”. Mối quan hệ giữa tôi và anh không thuần tuý là giữa người viết và nhân vật. HCM để phẫu thuật và sau đó đi một chiếc xe cứu thương khác trở về Đà Lạt khi anh xuất viện.
QUỲNH TRUNG. HCM) cho biết Ban giám đốc và hàng ngũ thầy thuốc FV sẽ liên quan.
Tôi gật đầu hứa với anh. Nhiều người cho rằng đó là thành tựu lớn trong lịch sử y tế nước nhà.
Ngủ nhà anh luôn cho vui. Tôi chỉ kịp lên mạng xem một vài tấm ảnh về anh với khối bướu khổng lồ. Không những vậy.
Ca phẫu thuật kéo dài 10 tiếng đồng hồ thành công tốt đẹp. Nhưng sau đó.
No comments:
Post a Comment